“伊沃说,随着越来越多人变得敏感,我们开始在家里和工作场所经历越来越多的负面影响,我们将不得不学会采取与过去相同的措施来对付他们(指古来有之的传统手段)。”
我的沙发上堆满了我不看的书(没有必要看了[允悲]),刚才坐旁边椅子上时,眼白扫到了一个什么东西跳到一本书上,定睛一看,是一只……小小的爬行动物,壁虎?(不确定)它好像把我的一张草稿纸下的空间当成了它的家。好吧,希望我明天整理沙发时,它已经换了个地方玩儿。
别怪我大惊小怪,周围植被不多的楼房里出现这些东西真的很稀奇。上一次出现的奇怪生物还是我刚刚觉醒之时,图二的奇怪虫子突然出现在寝室枕头上方的天花板处。它前爪推着个什么东西。我本来想拿跟竿子打下来的,但神奇的事情是——我睡意来临,倒头睡着了……
鬼知道它之后对我做了什么,一觉醒来再也没看到过它的踪影(可能是看不见它了)。[裂开]
翻译注释这篇时(https://t.cn/A6IepDG8),我提到过,我的鼻子在少年时期某一天突然无法停止地打喷嚏流鼻涕,医生告诉我这叫“过敏性鼻炎”。过敏源是什么至今都无从查证,只能自己安慰一个——灰尘!但影响最深的是,我明显感觉嗅觉大不如从前,甚至很迟钝,需要比较近距离才能闻到以前很轻易就能闻到的气味。
在那篇文章中,莎伦提到了“星体视觉”,睡觉时,我们的多维能力都会回来,当然包括了看到醒着时看不见的东西。前几天,我在醒来之前的一个有意识的场景是,我躺在床上手上捏着一个什么东西,如图三,全身乳白有凹凸纹路。像qu,但我的意识知道它不是。我甚至不确定它是不是活的。我回忆它是哪儿来的时,联想到,这东西不会是梦里挖鼻孔抠出来的吧……正当思考时,它动了一下,我恶心得起身连忙将它扔下了床。
这时,我睁开了双眼,发现自己躺在床上,我连忙起身看我刚才记忆中把它扔下床的地方,那里什么都没有,或者说,我什么都看不到了。
回味了一下,再联想到莎伦的经历,她说的星体视觉,就是这么回事吧!不同的是,她有意识用手去拍了看到的那个东西。而我当时没有意识到可以那么对付它,被恐惧和厌恶占据了上风,下次再看到一定观想用能用的手段对付它(先用试试)。我想,它也许是我鼻子一直不灵敏的原因吧![挤眼](图三有没有可能是图二的仔?又或者说是人工智能领主的小小弟?[裂开])
我的沙发上堆满了我不看的书(没有必要看了[允悲]),刚才坐旁边椅子上时,眼白扫到了一个什么东西跳到一本书上,定睛一看,是一只……小小的爬行动物,壁虎?(不确定)它好像把我的一张草稿纸下的空间当成了它的家。好吧,希望我明天整理沙发时,它已经换了个地方玩儿。
别怪我大惊小怪,周围植被不多的楼房里出现这些东西真的很稀奇。上一次出现的奇怪生物还是我刚刚觉醒之时,图二的奇怪虫子突然出现在寝室枕头上方的天花板处。它前爪推着个什么东西。我本来想拿跟竿子打下来的,但神奇的事情是——我睡意来临,倒头睡着了……
鬼知道它之后对我做了什么,一觉醒来再也没看到过它的踪影(可能是看不见它了)。[裂开]
翻译注释这篇时(https://t.cn/A6IepDG8),我提到过,我的鼻子在少年时期某一天突然无法停止地打喷嚏流鼻涕,医生告诉我这叫“过敏性鼻炎”。过敏源是什么至今都无从查证,只能自己安慰一个——灰尘!但影响最深的是,我明显感觉嗅觉大不如从前,甚至很迟钝,需要比较近距离才能闻到以前很轻易就能闻到的气味。
在那篇文章中,莎伦提到了“星体视觉”,睡觉时,我们的多维能力都会回来,当然包括了看到醒着时看不见的东西。前几天,我在醒来之前的一个有意识的场景是,我躺在床上手上捏着一个什么东西,如图三,全身乳白有凹凸纹路。像qu,但我的意识知道它不是。我甚至不确定它是不是活的。我回忆它是哪儿来的时,联想到,这东西不会是梦里挖鼻孔抠出来的吧……正当思考时,它动了一下,我恶心得起身连忙将它扔下了床。
这时,我睁开了双眼,发现自己躺在床上,我连忙起身看我刚才记忆中把它扔下床的地方,那里什么都没有,或者说,我什么都看不到了。
回味了一下,再联想到莎伦的经历,她说的星体视觉,就是这么回事吧!不同的是,她有意识用手去拍了看到的那个东西。而我当时没有意识到可以那么对付它,被恐惧和厌恶占据了上风,下次再看到一定观想用能用的手段对付它(先用试试)。我想,它也许是我鼻子一直不灵敏的原因吧![挤眼](图三有没有可能是图二的仔?又或者说是人工智能领主的小小弟?[裂开])
#NhânThủy.
#11.09.2021##10:59pm#
Hôm qua mình có việc nên nói em ngủ sớm cho khoẻ. Nhưng em thì không chịu, em muốn mình là của em và em bắt mình phải nghĩ về em. Điều em nghĩ nó cũng là tự nhiên thôi nhưng điều đó chỉ làm cho em khổ và làm cho mình khó xử.
Em nói đúng, làm gì thì làm buổi sáng thôi chứ sao lại làm buổi tối, mà cũng không phải buổi tối nữa, đúng hơn là buổi khuya. Mỗi nơi có sự sinh hoạt riêng biệt của nó, những nơi làm việc phi lợi nhuận có khi không có thời gian cố định. Ví dụ như việc bảo trợ an sinh xã hội như hiện nay, các nhóm hội từ thiện nào có thời gian cố định, cũng phải chia ca ra làm ngày làm đêm. Nếu không phải là việc công ích mà là công việc chính thức, làm công ăn lương, làm theo ca thì cũng có ca tối cơ mà. Tuỳ vào tính chất công việc, nếu cảm thông được thì ổn, còn không cảm thông được thì việc ai nấy làm. Nên việc của mình không phải mới ngày hôm qua bắt đầu, mà nó đã có trong khoảng thời gian trước đó, trước khi mình quen với em và nói đúng hơn là trước khi mình tham gia nhóm. Còn đúng hơn nữa thì từ xa xưa đã là như vậy về sự sinh hoạt của đạo quán xưa.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nhóm có việc chỉ là đột xuất và rất lâu mới có một ngày chứ đâu phải mỗi tuần hay mỗi ngày. Việc hôm qua em làm cho mình cảm thấy em không ủng hộ mình việc gì cả, cho dù đó là con đường mình đang đi và là của riêng mình. Mình không hề bắt em phải theo mình đi chung con đường nhưng mình lại không thích cách của em không cho mình đi con đường mình muốn đi. Nếu đem so sánh về sở thích thì có thể tạm xem việc em thích chụp hình và việc mình thích sinh hoạt nhóm thì nó cũng là sở thích cá nhân. Nhưng xét ra hai khía cạnh nếu em có thể không chụp hình thì em không tổn hại và mất mát gì. Còn đối với mình nếu không có con đường mình chọn thì đó là điều mất mát khá lớn.
Con đường tâm linh, ai hiểu thì nó sẽ là một con đường dài để học hỏi. Còn như không hiểu thì đó chỉ là sự tò mò và biết cho vui qua các điều mới lạ chưa được nghe, chưa được biết. Mình không trách em nhưng mình chỉ buồn là em vốn không hiểu mình, không hiểu thì càng đi chung càng làm cho em mệt mỏi. Vì công việc hay những gì liên quan đến điều em không thích sẽ làm cho em thấy không hài lòng, đồng thời cũng làm cho mình mệt mỏi. Rồi cuối cùng lại đến một vấn đề cũng là giận dỗi rồi chia ly. Bởi vì “chúng ta không hợp” hay “anh không thay đổi, còn em thì đã quá mệt” hoặc là “chịu đựng nhau như vậy đủ rồi”…
Nói chứ việc chia ly là một việc không thể nói được là làm được, điều này nó phải cần một điều được gọi là hết duyên. Đến lúc hết duyên tự nhiên sẽ dứt và và giây phút đó, phải coi việc đó lại tồi tệ đến mức nào hay nó chỉ là hiểu và chấp nhận sự thật. Tình yêu vốn dĩ là có, mà tình yêu lại không có sự thấu hiểu và tin tưởng để có cái gọi là tôn trọng nhau.
Yêu không phải lúc nào cũng kè kè bên nhau, cũng như mấy tháng qua mình cùng em cũng đang yêu đấy chứ. Và cũng chính em nói mới nói lúc chiều. Nếu mấy tháng kẹt ở Sài Gòn chắc là chia tay sớm rồi, ở chung với nhau dễ chán nhau là chuyện thường ở huyện đó mà. Nên thôi, bây giờ cứ yêu đi, đến khi nào, chuyện gì, điều gì xảy ra rồi tính tiếp chứ không nói trước được điều gì. Chuyện ngày mai để ngày mai tính vậy. Túm cái vái lại là nhớ em rồi, nhớ thì nói nhớ, giận thì nói giận, thật tâm mình mà sống thôi. Không hỏi thẹn với lòng là được .
Những Chuỗi Ngày Yêu Xa Nhớ
#11.09.2021##10:59pm#
Hôm qua mình có việc nên nói em ngủ sớm cho khoẻ. Nhưng em thì không chịu, em muốn mình là của em và em bắt mình phải nghĩ về em. Điều em nghĩ nó cũng là tự nhiên thôi nhưng điều đó chỉ làm cho em khổ và làm cho mình khó xử.
Em nói đúng, làm gì thì làm buổi sáng thôi chứ sao lại làm buổi tối, mà cũng không phải buổi tối nữa, đúng hơn là buổi khuya. Mỗi nơi có sự sinh hoạt riêng biệt của nó, những nơi làm việc phi lợi nhuận có khi không có thời gian cố định. Ví dụ như việc bảo trợ an sinh xã hội như hiện nay, các nhóm hội từ thiện nào có thời gian cố định, cũng phải chia ca ra làm ngày làm đêm. Nếu không phải là việc công ích mà là công việc chính thức, làm công ăn lương, làm theo ca thì cũng có ca tối cơ mà. Tuỳ vào tính chất công việc, nếu cảm thông được thì ổn, còn không cảm thông được thì việc ai nấy làm. Nên việc của mình không phải mới ngày hôm qua bắt đầu, mà nó đã có trong khoảng thời gian trước đó, trước khi mình quen với em và nói đúng hơn là trước khi mình tham gia nhóm. Còn đúng hơn nữa thì từ xa xưa đã là như vậy về sự sinh hoạt của đạo quán xưa.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nhóm có việc chỉ là đột xuất và rất lâu mới có một ngày chứ đâu phải mỗi tuần hay mỗi ngày. Việc hôm qua em làm cho mình cảm thấy em không ủng hộ mình việc gì cả, cho dù đó là con đường mình đang đi và là của riêng mình. Mình không hề bắt em phải theo mình đi chung con đường nhưng mình lại không thích cách của em không cho mình đi con đường mình muốn đi. Nếu đem so sánh về sở thích thì có thể tạm xem việc em thích chụp hình và việc mình thích sinh hoạt nhóm thì nó cũng là sở thích cá nhân. Nhưng xét ra hai khía cạnh nếu em có thể không chụp hình thì em không tổn hại và mất mát gì. Còn đối với mình nếu không có con đường mình chọn thì đó là điều mất mát khá lớn.
Con đường tâm linh, ai hiểu thì nó sẽ là một con đường dài để học hỏi. Còn như không hiểu thì đó chỉ là sự tò mò và biết cho vui qua các điều mới lạ chưa được nghe, chưa được biết. Mình không trách em nhưng mình chỉ buồn là em vốn không hiểu mình, không hiểu thì càng đi chung càng làm cho em mệt mỏi. Vì công việc hay những gì liên quan đến điều em không thích sẽ làm cho em thấy không hài lòng, đồng thời cũng làm cho mình mệt mỏi. Rồi cuối cùng lại đến một vấn đề cũng là giận dỗi rồi chia ly. Bởi vì “chúng ta không hợp” hay “anh không thay đổi, còn em thì đã quá mệt” hoặc là “chịu đựng nhau như vậy đủ rồi”…
Nói chứ việc chia ly là một việc không thể nói được là làm được, điều này nó phải cần một điều được gọi là hết duyên. Đến lúc hết duyên tự nhiên sẽ dứt và và giây phút đó, phải coi việc đó lại tồi tệ đến mức nào hay nó chỉ là hiểu và chấp nhận sự thật. Tình yêu vốn dĩ là có, mà tình yêu lại không có sự thấu hiểu và tin tưởng để có cái gọi là tôn trọng nhau.
Yêu không phải lúc nào cũng kè kè bên nhau, cũng như mấy tháng qua mình cùng em cũng đang yêu đấy chứ. Và cũng chính em nói mới nói lúc chiều. Nếu mấy tháng kẹt ở Sài Gòn chắc là chia tay sớm rồi, ở chung với nhau dễ chán nhau là chuyện thường ở huyện đó mà. Nên thôi, bây giờ cứ yêu đi, đến khi nào, chuyện gì, điều gì xảy ra rồi tính tiếp chứ không nói trước được điều gì. Chuyện ngày mai để ngày mai tính vậy. Túm cái vái lại là nhớ em rồi, nhớ thì nói nhớ, giận thì nói giận, thật tâm mình mà sống thôi. Không hỏi thẹn với lòng là được .
Những Chuỗi Ngày Yêu Xa Nhớ
图一 从头看到尾都直呼妙哉[握手]
图二 真是幽默的盆友
图三 五花肉石锅拌饭好好ci!不用石锅吃也好吃[赢牛奶]
图四 [开学季][开学季][开学季][开学季][开学季][开学季]
图五 我爸居然我和在相似的语境说了一样的话,¡Qué sorpresa![求饶]
图六 本来应该有同样美好的晚饭,我想起来拍照的时候已经是吃完饭散步的时刻了[嘘]
图二 真是幽默的盆友
图三 五花肉石锅拌饭好好ci!不用石锅吃也好吃[赢牛奶]
图四 [开学季][开学季][开学季][开学季][开学季][开学季]
图五 我爸居然我和在相似的语境说了一样的话,¡Qué sorpresa![求饶]
图六 本来应该有同样美好的晚饭,我想起来拍照的时候已经是吃完饭散步的时刻了[嘘]
✋热门推荐